Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Nhớ Châu

Tôi nhớ Châu.
Tôi biết đêm nay sẽ lại khó ngủ.
Đọc kinh cho Châu xong, ca đoàn Sao Mai nhìn đứa nào cũng thẫn thờ. Nhìn hình Châu rất đẹp trai trong khung hình vừa được mang để lên bàn lúc đang đọc kinh -chắc tại gấp quá rửa không kịp- chúng tôi vẫn không muốn tin đó là sự thật.
Ba mươi tám tuổi, một vợ một con . Mẹ mới bảo lãnh qua Mỹ được 5 tháng, vợ và con vẫn đang ở nhà.Vợ Châu hiền lành, yếu đuối. Nghe tin chồng mất là nó lạnh hết cả người, chân tay thì co quắp lại, không khóc mà nước mắt cứ chảy. Con gái thì bé như cái kẹo. Tội nghiệp, chưa đầy hai tuổi ,chưa biết gì ,chắc cũng chưa biết nhớ bố đâu.
Tôi nhớ Châu, mọi chuyện về Châu với ca đoàn SM cứ như cuốn phim quay chậm lại trong đầu tôi. Hôm Châu sắp đi Mỹ,chúng tôi nhậu .Nhậu vì có Minh là bạn tôi mà cũng là cựu SM mới về chơi, nhậu vì lâu rồi chúng tôi chưa nhậu, nhậu vì Châu sắp chia tay  SM nữa.
Lúc đứa nào cũng tưng tưng rồi , Châu nhìn chúng tôi mà rưng rưng như muốn khóc :
- Chị, không bao giờ, em sẽ không bao giờ có thể quên được ca đoàn SM, và nhất là chị. Mười lăm năm về trước, lúc thằng Châu này hư hỏng tưởng là tiêu rồi, dưới đáy xã hội rồi ,thằng Hiếu nghĩ sao lại rủ em vào ca đoàn.Nể nó thì em đi thôi, em nghĩ là đời nào chị dám nhận một thằng như em!
Thiều vỗ vai Châu:
-  Cậu mày nghe đây. Hôm nay anh mới nói cho cậu mày biết, chính anh là người đã phản đối việc chị nhận cậu mày vào đấy !Vì  anh biết khá rõ thành tích của cậu mà, cũng hãi lắm. Ai ngờ nói cho chị nghe, chị cứ tỉnh như không  ! Lại còn hỏi ngược lại anh mục đích khi vào ca đoàn là gì. Thực sự mà nói, lúc đấy anh bất mãn lắm!
Vâng. Tôi chọn Châu vào bè bass, và giọng nó là một cái loa lồi. Buổi đầu tiên Châu đi tập hát tôi nhắn nhủ Châu và cũng để nhắc nhở cả ca đoàn ,mục đích khi chúng ta vào ca đoàn là để hát Thánh ca. Qua những bài thánh ca, chúng ta nâng lòng lên với Chúa , thánh hóa bản thân trong tâm tình chúc tụng, tôn vinh , cầu nguyện....và bổn phận của ca đoàn là hát như thế nào để giúp cộng đoàn, những người chung quanh chúng ta củng được  như vậy. 
Không phải chỉ có Thiều, mà quá nửa ca viên tỏ ra lo lắng vì sự kiện này. tôi vốn thận trọng trong việc chọn ca viên. Nhưng là thận trọng trong việc người muốn vào ca đoàn có giọng hát được hay không.Nếu quá khứ của họ không tốt , thì nội một việc muốn vào ca đoàn đã là  việc quá tốt rồi. Cứ nhận đi, rồi làm gương sáng cho người ta theo. bản thân mình cũng đã tốt mấy đâu.
Châu đã không phụ lòng tôi. Càng ngày càng dễ thương và hòa nhập với ca đoàn một cách tuyệt vời. Tuy vẫn còn hay nhậu, nhưng thường chỉ nhậu với một đám con trai trong Sao Mai, và xa dần bạn xấu. Nhớ có một chuyến đi  hát ở Phủ Cam, trùng hợp dịp mẹ của Châu bên Mỹ về thăm. Nghe châu kể sao không biết, mà bà nhất định đòi đi theo , để "được nếm tí cái hạnh phúc của nó khi ở trong ca đoàn" xem như thế nào. Cha sở Phủ Cam lúc ấy là cha Phaolo Nguyễn Trọng , thấy bà lớn tuổi nên mời ở phòng riêng, bà nhất định không chịu, cứ nằm xếp cá mòi lăn lộn với bọn trẻ.Rồi thức cả đêm, quân chúng bày đủ trò chơi đùa nghịch ngợm đâu ngủ được, còn đau cả bụng vì cười. Vậy mà về hể hả lắm. Còn cảm ơn rối rít vì đã cho bà đi cùng, cảm ơn vì đã nhận con bà vào SM nữa.
Thế mà, đùng một cái, nó ra đi. thế mà nó hẹn với chúng tôi rằng tết sẽ về.Đột quỵ, vì sao vậy hả Châu? Em bảo rằng thương chị lắm, mà sao để chị đau lòng quá thế này?
SM như vậy là có bốn em đã ra đi. Nhưng thôi, còn nhắc tới họ nữa là chắc tôi cũng chịu không nổi. Hùng Cứu ơi, Trung Bình ơi, Hùng Châu ơi, Châu Thử ơi ,bốn đứa hát ca tụng Chúa ở trên ấy đủ rồi. Nếu thấy chưa đủ thì rủ  các thiên thần nữa, chứ đừng rủ đứa nào trong SM nữa nhé. Để từ từ. Cha xứ cũ đi rồi, cha xứ mới về ,chưa biết rồi SM mình còn ở trong  cảnh chân không đến đất cật không đến giời bao lâu nữa.
Lạy Mẹ Maria, quan thầy của SM chúng con. Xin Mẹ cầu bầu cho các ca viên SM đã ra khỏi cuộc đời này, lại được về Thiên Quốc tiếp tục bên Mẹ mà ca tụng danh Chúa muôn đời. AMEN.



Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Thư gửi Lm. ns Nguyên Lễ

Hôm nay , nói chuyện đt với cha xong, KH vui lắm. Được biết cha nhận xứ mới là Hưng Bình, tự nhiên thấy mừng. Cha mời TTKH về dự lễ nhận xứ, thực tình kh rất muốn đi .Nhưng tới chiều nay vẫn còn ho hắng nghẹt mũi, chắc mai ko về nổi quá.
Mới hôm nào khánh thành nhà thờ Bình Minh, hôm nay đã đổi xứ mới rồi. Vậy là cha khác về, sẵn nong sẵn né.cũng giống cha xứ Hưng Bình, xây nhà thờ xong lại đổi về Gia Yên. Đúng là đã nhận Chúa làm gia nghiệp thì ở đâu cũng tốt, về Bình Minh là xứ khỉ ho cò gáy mà cha đã thay da đổi thịt cho giáo xứ như vậy, thật đáng mừng biết bao. Ấn tượng khó quên nhất đối với con khi vào nhà thờ Bình minh là gì, cha biết không?
Nói ra thì nhiều người nghe được sẽ cười. Ai cười nhe mười cái răng. Con ấn tượng nhất là nơi dành cho ca đoàn hát lễ. Cũng là nơi họ tập hát mỗi tối. Một vài nơi cũng dành một bên của gian cung thánh cho ca đoàn , nhưng không lý tưởng như ở Bình Minh. kín đáo, ngồi dưới nhà thờ như giáo dân thì không nhìn thấy ca viên , và ca viên cũng chỉ nhìn thấy khoảng không gian của cung thánh thôi. Sau lưng ca viên thì là cửa và cửa....cửa lớn cửa nhỏ đem gió trời vào. Lý tưởng nhất là dàn ghế được thiết kế cho ban hợp ca : hình vòng cung , từ thấp tới cao. Đơn giản và hiệu quả. Tối đầu tiên KH vào đấy, trước khi tâp hát kh đã nói với họ " Các bạn thật là hạnh phúc vì có cha xứ là nhạc sĩ. Cha lại có cơ hội làm nhà thờ, có điều kiện để làm cho các bạn phòng hát quá tuyệt vời ". Nhà thờ Bình Minh cũng rất đẹp,vùng sâu vùng xa mà được vậy là cả cha xứ lẫn con chiên chắc là đã phải mướt mồ hôi máu ra.Nhưng con méo mó nghề nghiệp, chỉ để ý tới gian cung thánh và nơi ca đoàn hát lễ thôi.
Cha kể với con rằng, có người nói, nhà thờ Hưng Bình cũng xây xong rồi, cha về rảnh rang tha hồ mà sáng tác, tha hồ mà lo Thánh ca. Con cũng thấy vậy. Nhưng cha lại bảo rằng ,cha vừa mừng lại vừa lo .Con không hỏi cha lo gì ,nhưng cũng đoán ra phần nào.Giúp giáo dân xây dựng nhà thờ đã khó, giúp họ xây dựng đền thờ trong tâm hồn họ còn khó hơn nhiều, phải không cha ?
Nếu mai chưa khỏi để về được,con hứa sẽ cầu nguyện nhiều cho cha. Cả Thế Thông và Khương Huệ đều rất quý mến cha, quý lòng nhiệt thành và mến sự năng nổ của cha. Nhưng sao viết nhạc hay vậy mà cứ khiêm nhường, mời vào nhạc đoàn Lê Bảo Tịnh rồi mà cha cứ im lặng mãi thế?

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

Cha xứ trẻ.

Chị Hải Triều ơi,
Đọc tiêu đề này của em xong, chắc chị nghĩ thầm, cái Huệ nó bị sao rồi ấy nhỉ, lúc nào cũng cha,hết cha già tới cha trẻ!!!
Hí hí hí , nó chẳng sao cả đâu!
Hôm nay em về Sg rồi. Vừa về tới, cơm trưa xong là Hà nó giao thằng cu Bầu cho em. Bà cháu trông nhau tới giờ lễ chiều . Mưa ! Em và Thảo che dù mà vẫn chẳng được khô ráo mấy  nên hai mẹ con ngồi ghế cuối. Em rất thích dự lễ ở nhà thờ này ( nt Vạn Kiếp)vì cha xứ dâng lễ sốt sắng, giảng hay. Thích nhất là giờ chầu có hát kinh chiều trước lễ chiều Chủ nhật.Rất thong thả, nhưng không làm ai sốt ruột. Ca đoàn hát cũng rất sốt sắng.Giáo dân muốn hát theo cũng được vì có máy chiếu hiển thị các bài hát. Em thấy tâm hồn được bình an.
Hôm nay, tiêu đề lớn trên cung thánh là lời Thánh Phê rô thưa với Chúa :" Thầy là Đức Giêsu Ki tô, Con Thiên Chúa hằng sống." Đọc Phúc âm xong, cha xứ cầm micro bước ra giữa cung thánh và hướng mọi người nhìn về phía khoảng tường trắng vẫn hiển thị các bài hát.Ố! Đó là bản đồ Palestina và các vùng lân cận. Cha xứ cầm đèn lade,chiếu vào bản đồ, bắt đầu giảng .Bé Thảo huých cùi chỏ vào em, trầm trồ : wow!
Vậy là mọi người hiểu rõ bài Phúc Âm hơn ,chi tiết hơn. Về nhà, bé Thảo vẫn còn thích thú :"hôm nay, con mới biết Philip phê là con thứ tư của vua Herode đấy má ơi! "
Bé Thảo vẫn thích dự lễ nhà thờ Đức Bà 9g30 sáng chủ nhật để được thưa, đáp và nghe giảng bằng tiếng Anh ,nhưng rồi lại ở nhà đi lễ xứ nhà ,thích hơn.
Em thầm ước,ước gì cha xứ nào cũng khiến con chiên không muốn đi nhà thờ khác như vậy!
Hôm qua, em bị ho quá không ngủ được. Nghe anh Thông bảo là Hải Nguyễn thông báo blogspot hết trục trặc rồi, em mới thử viết nhảm nhí một hồi xem có được không.Lúc đi ngủ mới biết là 2g30 sáng rồi. Vậy là bài viết mất tính thời sự.Hì hì !
Em nghe lời chị, bảo cái Hà nó làm cho một cái blog giống như của chị. Làm xong, em mò mẫm mãi cũng không sao viết được.Hỏi HN ,thử cũng không được luôn. HN nghi là Hà làm sao đó, nên mới làm cho em một cái mới tinh. Cũng không được nốt. Mãi mới biết là server hình như bị lỗi. ôi trời ơi, lại nhè ngay lúc cái đứa ấm ớ như em vào mà lỗi !
HN lấy tên cho em là "nskhuonghue".Em ngai chết được, nên lúc thử không viết vào đấy mà viết vào "khuonghue56" của Hà làm cho.Vậy mà lúc bảo anh Thông coi thử được chưa, anh ấy lại bảo em viết ở "nskhuonghue"mà . Kỳ quá, không biết HN có phù phép gì không, hay là em lại ấm ớ ?


Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Cha xứ về hưu.

Chị Hải Triều ơi,
Hôm nay cha xứ em về hưu, sau 17 năm coi sóc giáo xứ.Cùng ngày, cha xứ mới về nhận nhiệm sở.
Có mấy người quen, gọi em hỏi rằng có đi tiễn cha xứ cũ và đón cha xứ mới không.Lại có người biết rõ nỗi lòng của em còn cắc cớ hỏi rằng em vui hay buồn.
Còn chị, chị đoán xem em buồn hay vui?
Cách đây 12 năm, ngày lễ Sinh Nhật Đức Mẹ, quan thầy của ca đoàn Sao Mai. TTKH và Sao Mai hân hạnh biết mấy vì có cha Kim Long, anh Đình Bảng , anh Lộc và chị Hải Triều lên Gia Yên từ ngày 7/9,ở lại đêm để sáng mai dự lễ mừng.Cha Kim Long muốn dâng lễ nhưng không được cha xứ cho phép, ngài cũng chẳng leo lên gác đàn dù lúc ấy chân còn khỏe lắm .Lúc rước lễ, cũng chắp tay lù lù lên rước lễ như mọi người ,lộ liễu quá vì ngài cao hơn người ta cả một cái đầu!
Bỗng dưng hôm nay em lại nhớ tới kỷ niệm này.Sao Mai đã mừng 21 lần lễ Sinh Nhật Đức Mẹ rồi cơ mà.Có lẽ tại lần ấy có chị.
Cách đây 10 năm, 5 tháng 4 ngày, ca đoàn Sao Mai bị cha xứ xóa sổ.Vậy là bắt đầu kiếp hát rong.Buồn cũng lắm vui cũng nhiều, em cảm nhận được tình yêu thương che chở của Chúa ,cảm nhận được bàn tay Mẹ Lành gìn giữ nâng niu.Sao Mai vẫn được hát ca tụng Chúa, tôn vinh Mẹ. Vậy là đủ!
Hôm nay,ngày cha xứ về hưu. TTKH bên nhau, hỏi nhau rằng vui hay buồn.Và chỉ cần nhìn vào mắt nhau, đứa nào cũng có luôn câu trả lời .
Chị biết không, em không vui cũng chẳng buồn. em dửng dưng em nguội lạnh. Ai về cũng được mà ai đi cũng kệ.Chán nản, chai lỳ cảm xúc, tệ hơn vợ thằng đậu.Muốn kể lể cho chị nghe may ra có vơi bớt cái nỗi lòng này không. nhưng thôi, để lần khác đi!