Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Nhớ Châu

Tôi nhớ Châu.
Tôi biết đêm nay sẽ lại khó ngủ.
Đọc kinh cho Châu xong, ca đoàn Sao Mai nhìn đứa nào cũng thẫn thờ. Nhìn hình Châu rất đẹp trai trong khung hình vừa được mang để lên bàn lúc đang đọc kinh -chắc tại gấp quá rửa không kịp- chúng tôi vẫn không muốn tin đó là sự thật.
Ba mươi tám tuổi, một vợ một con . Mẹ mới bảo lãnh qua Mỹ được 5 tháng, vợ và con vẫn đang ở nhà.Vợ Châu hiền lành, yếu đuối. Nghe tin chồng mất là nó lạnh hết cả người, chân tay thì co quắp lại, không khóc mà nước mắt cứ chảy. Con gái thì bé như cái kẹo. Tội nghiệp, chưa đầy hai tuổi ,chưa biết gì ,chắc cũng chưa biết nhớ bố đâu.
Tôi nhớ Châu, mọi chuyện về Châu với ca đoàn SM cứ như cuốn phim quay chậm lại trong đầu tôi. Hôm Châu sắp đi Mỹ,chúng tôi nhậu .Nhậu vì có Minh là bạn tôi mà cũng là cựu SM mới về chơi, nhậu vì lâu rồi chúng tôi chưa nhậu, nhậu vì Châu sắp chia tay  SM nữa.
Lúc đứa nào cũng tưng tưng rồi , Châu nhìn chúng tôi mà rưng rưng như muốn khóc :
- Chị, không bao giờ, em sẽ không bao giờ có thể quên được ca đoàn SM, và nhất là chị. Mười lăm năm về trước, lúc thằng Châu này hư hỏng tưởng là tiêu rồi, dưới đáy xã hội rồi ,thằng Hiếu nghĩ sao lại rủ em vào ca đoàn.Nể nó thì em đi thôi, em nghĩ là đời nào chị dám nhận một thằng như em!
Thiều vỗ vai Châu:
-  Cậu mày nghe đây. Hôm nay anh mới nói cho cậu mày biết, chính anh là người đã phản đối việc chị nhận cậu mày vào đấy !Vì  anh biết khá rõ thành tích của cậu mà, cũng hãi lắm. Ai ngờ nói cho chị nghe, chị cứ tỉnh như không  ! Lại còn hỏi ngược lại anh mục đích khi vào ca đoàn là gì. Thực sự mà nói, lúc đấy anh bất mãn lắm!
Vâng. Tôi chọn Châu vào bè bass, và giọng nó là một cái loa lồi. Buổi đầu tiên Châu đi tập hát tôi nhắn nhủ Châu và cũng để nhắc nhở cả ca đoàn ,mục đích khi chúng ta vào ca đoàn là để hát Thánh ca. Qua những bài thánh ca, chúng ta nâng lòng lên với Chúa , thánh hóa bản thân trong tâm tình chúc tụng, tôn vinh , cầu nguyện....và bổn phận của ca đoàn là hát như thế nào để giúp cộng đoàn, những người chung quanh chúng ta củng được  như vậy. 
Không phải chỉ có Thiều, mà quá nửa ca viên tỏ ra lo lắng vì sự kiện này. tôi vốn thận trọng trong việc chọn ca viên. Nhưng là thận trọng trong việc người muốn vào ca đoàn có giọng hát được hay không.Nếu quá khứ của họ không tốt , thì nội một việc muốn vào ca đoàn đã là  việc quá tốt rồi. Cứ nhận đi, rồi làm gương sáng cho người ta theo. bản thân mình cũng đã tốt mấy đâu.
Châu đã không phụ lòng tôi. Càng ngày càng dễ thương và hòa nhập với ca đoàn một cách tuyệt vời. Tuy vẫn còn hay nhậu, nhưng thường chỉ nhậu với một đám con trai trong Sao Mai, và xa dần bạn xấu. Nhớ có một chuyến đi  hát ở Phủ Cam, trùng hợp dịp mẹ của Châu bên Mỹ về thăm. Nghe châu kể sao không biết, mà bà nhất định đòi đi theo , để "được nếm tí cái hạnh phúc của nó khi ở trong ca đoàn" xem như thế nào. Cha sở Phủ Cam lúc ấy là cha Phaolo Nguyễn Trọng , thấy bà lớn tuổi nên mời ở phòng riêng, bà nhất định không chịu, cứ nằm xếp cá mòi lăn lộn với bọn trẻ.Rồi thức cả đêm, quân chúng bày đủ trò chơi đùa nghịch ngợm đâu ngủ được, còn đau cả bụng vì cười. Vậy mà về hể hả lắm. Còn cảm ơn rối rít vì đã cho bà đi cùng, cảm ơn vì đã nhận con bà vào SM nữa.
Thế mà, đùng một cái, nó ra đi. thế mà nó hẹn với chúng tôi rằng tết sẽ về.Đột quỵ, vì sao vậy hả Châu? Em bảo rằng thương chị lắm, mà sao để chị đau lòng quá thế này?
SM như vậy là có bốn em đã ra đi. Nhưng thôi, còn nhắc tới họ nữa là chắc tôi cũng chịu không nổi. Hùng Cứu ơi, Trung Bình ơi, Hùng Châu ơi, Châu Thử ơi ,bốn đứa hát ca tụng Chúa ở trên ấy đủ rồi. Nếu thấy chưa đủ thì rủ  các thiên thần nữa, chứ đừng rủ đứa nào trong SM nữa nhé. Để từ từ. Cha xứ cũ đi rồi, cha xứ mới về ,chưa biết rồi SM mình còn ở trong  cảnh chân không đến đất cật không đến giời bao lâu nữa.
Lạy Mẹ Maria, quan thầy của SM chúng con. Xin Mẹ cầu bầu cho các ca viên SM đã ra khỏi cuộc đời này, lại được về Thiên Quốc tiếp tục bên Mẹ mà ca tụng danh Chúa muôn đời. AMEN.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét